Gọi là sự "trở lại", nhưng với tôi độ dài giữa hai lần có mặt này ở Cao
Bằng có tới…ngót 50 năm! Khi tôi có mặt ở đó lần đầu, tôi mới tròn
18 tuổi vừa bước vào cuộc hành trình trưởng thành bắt đầu từ sự học hành bậc đại
học. Và sự học hành ấy cũng ngổn ngang sự
kiện.
TUỔI NGOÀI 60 KỂ NHƯ ĐÃ BƯỚC VÀO MÙA THU CỦA CUỘC ĐỜI MỖI CON NGƯỜI. NGƯỜI LẠC QUAN COI GIAI ĐOẠN NÀY LÀ "MÙA THU VÀNG" CỦA ĐỜI MÌNH. NGƯỜI KHÁC VỚI NỖI LO TUỔI TÁC VÀ BỆNH TẬT COI ĐÂY LÀ MỘT GIAI ĐOẠN KHÓ KHĂN. LÀ NGƯỜI LẠC QUAN TÔI COI TUỔI NÀY LÀ TUỔI ĐỦ ĐỘ CHÍN CỦA NĂNG LỰC SÁNG TẠO, CỦA TỪNG TRẢI CUỘC ĐỜI. ĐIỀU ĐÓ KHIẾN TÔI MONG MUỐN HƯỚNG TỚI SỰ CỞI MỞ. ĐÓ LÀ LÝ DO NGƯỜI VIẾT BLOG NÀY TỰ GỌI NHỮNG TÂM SỰ CỦA CÁ NHÂN MÌNH LÀ "TỰ KHÚC THU"
NHA TRANG MÙA THU
Thứ Bảy, 23 tháng 4, 2016
Thứ Tư, 2 tháng 3, 2016
NHỮNG ĐỐM SÁNG TRONG ĐÊM.
Từ những năm cuối thập niên 60 của
thế kỷ trước, Tôi được đào tạo và rồi bươn chải những gần… 40 năm với một lĩnh
vực nghề nghiệp rất đỗi bình thường trong xã hội - nghề thư viện. Trong các tác
phẩm văn chương, hình ảnh thường thấy của người làm nghề này là những bóng hồng
lướt nhẹ giữa những giá sách cao, dài đầy ngồn ngộn. Bóng cô thủ thư nhỏ bé, ẩn
mình và…đôi khi mang chút sắc mơ màng.
Thứ Sáu, 5 tháng 2, 2016
XUÂN VỀ - TỪ CẢM NHẬN HOA ĐÀ LẠT
Một mùa xuân mới lại đến. Sắc
xuân đang chực chờ trước cửa mỗi nhà, tiếp nhận cảm xúc của mỗi cá nhân trước
thềm năm mới. Thay vì đón năm mới bằng cách kiểm đếm năm cũ đang qua, tôi lại
hướng đến mùa xuân mới bằng một cảm nhận hoa - cảm nhận về hoa Đà Lạt. Nói đúng
hơn là cảm xúc về phong cách sắp đặt hoa của người Đà Lạt qua chuyến đi Tây
Nguyên vài tháng trước. Một cảm nhận bất chợt đón xuân về.
Thứ Sáu, 13 tháng 11, 2015
NẮNG GIÓ BAN MÊ VÀ SẮC HƯƠNG NGÀN HOA ĐÀ LẠT.
Ngót một tuần lễ cho hai điểm đi
và đến không phải là con số ấn tượng gì. Nhưng nếu bạn đặt chân lên hai địa
danh Ban Mê Thuột và Đà Lạt thì với con số ít ỏi ấy ấn tượng lớn nhất là tiếc
nuối. Tiếc nuối vì chuyến đi quá ngắn, quá vội, quá "cưỡi ngựa xem
hoa"…Dù vậy, những ấn tượng thu được thì quá… ngợp.
Thứ Sáu, 18 tháng 9, 2015
THU CẢM
Thu về, cái
nắng cái gió gợi biết bao cảm xúc. “Thu quyến rũ”, chẳng phải đã khiến Đoàn
Chuẩn – Từ Linh say đến bật lên tiếng nhạc lòng. Đời người, bao nhiêu tuổi trải
bấy nhiêu thu; không lẽ dửng dưng khi mỗi độ thu về. Tâm trạng ấy có ở đủ hạng
người. Từ người nông phu đến kẻ sĩ, nhà thơ. Chả vậy, người nghệ sĩ thường hiến
cho mùa thu trĩu nặng gánh thơ nhạc. Tôi không có được cái may mắn nghệ sĩ ấy,
song tuổi tác mấy lúc gặp sắc thu sang cũng xúc động tận đáy lòng. Xin có mấy
dòng tự sự, âu cũng là cảm xúc cá nhân.
THU CƯỜI.
Thu mang nắng rải vàng cánh bướm
Mưa rong chơi ươm nụ hồng tươi
Hồng đỏ mặt, na cười mở mắt
Đêm xanh trăng nhặt nụ cười ai
Mai sớm trải lòng nên tiếng hát
Lung liêng bát ngát cánh diều thu.
9/2015
Thứ Ba, 1 tháng 9, 2015
THU SAY
Nắng thu dâng trải vàng trước
ngõ
Phượng khoe hoa đỏ muộn
cuối hè
Sao khuya hé nụ quỳnh
mở mắt
Vần thơ say nhặt bóng sương
lay.
Thu ngân hay khúc đàn tiên
cảnh
Tình say hoa nắng ...cánh
thu bay?!
Đầu
thu, tháng 9/2015.
Chủ Nhật, 26 tháng 7, 2015
NGHĨA TRANG NÀO ÔM GIỮ THÂN XÁC EM TÔI?!
Lại một mùa tri ân anh hùng liệt
sĩ nữa. Mùa thứ 68. Vậy mà em trai tôi, liệt sĩ Nguyễn Huy Lai cũng đã vĩnh viễn
ra đi 43 năm rồi. Chú nó hy sinh tại mặt
trận Quảng Trị, trong chiến dịch 81 ngày đêm bảo vệ Thành cổ Quảng Trị tháng 7
năm 1972.
Thứ Bảy, 18 tháng 7, 2015
CÂY CẦU VÀ ẤN TƯỢNG TUỔI THƠ
Tuổi thơ ấu, khái niệm
"xa" và "to lớn" thường không cần sự tách bạch. Cái gì quá
to, quá đồ sộ cũng được hình dung tương đương nhau như độ…dài quá, xa qúa. Cây
cột điện cũng là "to", là "dài". Cây cầu cũng vậy, đã
"to" là…dài. Chả thế, nói đến sự to và dài thường đám trẻ con thời
chúng tôi thường thách nhau: "Đố chúng mày lên cầu Phú Lương đấy!?".
Vâng, dân thị xã Hải Dương chúng tôi thời đó từ bé chí nhớn không ai không biết
đến cái địa danh và cây cầu to vật này. Có điều, hiểu tường tận về nó thì lại
là việc khác.
Thứ Bảy, 11 tháng 7, 2015
NƠI CHỐN VÀ CON NGƯỜI - NHỮNG DẤU ẤN KỶ NIỆM
Theo năm tháng, cuộc sống mỗi cá
nhân ngoài sự trưởng thành ẩn dưới tuổi tác và những nếp nhăn già dặn luôn mang
trong ký ức những kỷ niệm và trải nghiệm về con người, nơi chốn. Đối với những
người từng trải qua những di dời nơi sinh sống thì điều đó càng sâu nặng. Sâu nặng
đến mức máu thịt, nặng lòng.
Thứ Năm, 11 tháng 6, 2015
CON TRẺ - VẾT DẤU CỦA KÝ ỨC NGƯỜI LỚN
Từ ký ức riêng của mỗi người, chúng
ta thường nhìn cuộc sống với trăm chiều soi chiếu. Người thì từ bóng dáng mẹ
cha sinh thành, người thì từ mái nhà gốc cây ngọn cỏ quê hương, người thì nhớ lại
tuổi trẻ từ bạn bè thân bằng cố hữu…Song còn một cách soi chiếu khác, đó là
cách quy chiếu bản thân từ chính những đứa con của mình. Chúng ra đời, lớn
khôn, học hành, yêu đương và đến lượt chúng, chúng lại có những đứa trẻ của
riêng chúng. Đó phải chăng là cách quy chiếu quá khứ từ quan hệ cộng đồng, máu
huyết, dòng giống…
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)