(Tiếp theo kỳ trước)
…
Choàng
tỉnh, nghe cái giọng quen quen hối thúc xuống xe. Bà Phúc đưa mắt nhìn người
đàn ông giọng khàn khàn vừa nói. Sao?! Hắn đó sao…hơn ba chục năm rồi mà cái
dáng lòng khòng của hắn chẳng thay đổi bao nhiêu, chỉ có khuôn mặt là già cấc
vô cảm. Đôi lông mày đen rậm như vết nhọ quệt ngang gốc mũi, giấu đôi mắt nhìn
kỹ cứ đểu đểu. Đúng nó rồi, cái thằng dẻo mồm chết dẫm... Bà Phúc thấy như có cục
đá đè ngang ngực, chỉ muốn thét lên. Cái thằng hồi nào chơi xong đã đời rồi vắt
chân chạy mất dạng kia sao?!…