(Tiếp theo kỳ trước)
........
Ngày
đó, sau chuyến đi vô vọng tới bệnh viện huyện Đan Phượng và nhận được thông tin
chuyển vùng công tác bất ngờ về Chị, Anh trở về trong tâm trạng thật buồn.
Chiến tranh kêt thúc, đất nước thống nhất liền một giải. Sau những hồ hởi vì
niềm vui hòa bình, cuộc sống cựa mình chậm chạp. Đóng kín tâm trạng, Anh chật
vật cố quên đi quá khứ yêu thương. Tình yêu năm nào để lại dấu hằn như vết
thương chờ lành sẹo. Không có người con gái nào làm Anh vơi nhớ Chị, những quan
hệ mới không đủ lấp đầy cảm xúc yêu đương từng có. Tình yêu đầu đời trong gian
khó, vất vả để lại quá nhiều mốc dấu mà những quan hệ mới không sao khỏa lấp
nổi. Mọi tâm trí Anh đổ dồn vào công việc chuyên môn. Có lẽ điều đó giúp được
Anh phần nào khi những kết quả làm việc dẫn Anh đến một vài thành công nho nhỏ.
Những năm tháng miệt mài theo học các khóa đào tạo sau đại học khiến Anh vơi
bớt nỗi buồn riêng. Kết thúc những năm học vừa học vừa làm vất vả, Anh bảo vệ
thành công luận văn sau đại học. Anh chuyển vùng công tác về Hà Nội, gần quê
hương và các bậc sinh thành. Những quan hệ mới, cộng với sự vun quén của gia
đình, bè bạn giúp Anh lập gia đình khi
tuổi vừa ngoài ba mươi, tuổi mà quan niệm xưa từng cho rằng đã phải "tam
thập nhi lập". Người bạn đời của Anh cũng là công chức nhà nước, kém Anh
sáu tuổi không tài sắc nổi trội mà hiền hậu, nhu mì. Xuất thân từ một gia đình
bình thường, cô học hành rồi ở lại công tác tại Hà Nội. Họ xây đắp gia đình nhỏ
giữa muôn vàn khó khăn, chật vật sinh sống trong lòng thủ đô đất chật người
đông. Xoay trở đủ kiểu, ngoài giờ công tác Anh tìm đủ việc để làm thêm kiếm
sống. Tùng tiệm chi tiêu, chấp nhận hoàn cảnh hiện tại với nhu cầu sống tối
thiểu, họ lần lượt cho ra đời hai đứa con gái. Ít năm sau, lần lượt các bậc
sinh thành của hai bên gia đình Anh qua đời. Như bao tổ ấm khác giữa thủ đô cái
gia đình nhỏ bé ấy lội được qua những năm khó khăn để rồi bước vào thế kỷ mới
với tâm trạng chờ đợi cuộc sống sớm cải thiện. Hết lo đời sống gia đình, lại lo
nuôi con ăn học. Chẳng mấy chốc, những đứa con của họ tách dần khỏi gia đình.
Chúng có công ăn việc làm, có gia đình riêng. Hai vợ chồng Anh bằng lòng với
cuộc sống khiêm nhường giữa thành phố đông đúc. Họ đang hoàn thành nốt những
năm tháng cuối của sự nghiệp cá nhân. Trước mắt họ, là những năm tháng chờ đợi
được nghỉ ngơi an nhàn. Anh chỉ còn dăm năm công tác, vợ Anh đã xin nghỉ hưu
trước tuổi. Giờ thì, khi những đứa trẻ con được sinh ra bà lại mải miết lo cho
các cháu. Có khi, cả tháng trời Anh ở nhà một mình.