(Tiếp
theo kỳ trước)
……….
Trong
ánh đèn ngủ xanh dịu, họ nằm bên nhau buông nhịp thở nhẹ nhõm. Chợt Chị lần
kiếm bàn tay Anh, đặt lên vùng bụng mềm mại. Tay Anh đang mơn man da thịt nồng
ấm bỗng khựng lại khi nhận thấy dưới mấy đầu ngón tay mình đụng đến một đường
gờ dài trên làn da êm mịn. Anh bật nhổm dậy, đưa mắt sững sờ có ý hỏi Chị. Chị
khẽ khàng: "Đó là lý do em ở vậy một mình đấy". Từ đôi mắt Chị, Anh
nhận thấy ánh nhìn sâu thẳm của nỗi buồn tê tái. Rồi Chị thủ thỉ kể Anh nghe về
những năm tháng họ xa nhau. Thế ra, đêm trên đất hoa đào Nhật Tân năm nào Anh
đã từng gieo vào cơ thể xuân thì của Chị mầm sống đầu tiên. Trời đất chứng giám
cuộc tình mặn mòi của họ và đã ban cho Chị niềm vui hoài thai rồi lại lấy đi
mầm sống nhỏ nhoi ấy để lại biết bao niềm tiếc nuối xót xa. Sự chia xa vội vã,
bất ngờ làm tan chảy cơ hội làm vợ, làm mẹ của Chị tưởng đã là nỗi đau buồn lớn
lao. Song không ngờ, sự việc còn đi xa hơn thế. Điều kiện sinh hoạt, sự khác
biệt thông thổ, khí hậu và hoàn cảnh sống giữa chiến tranh trên đất bạn lại làm
Chị thiệt thòi hơn nhiều khi buộc phải cắt bỏ dạ con trước nỗi lo ác bệnh. Sự
may mắn chỉ đến với Chị là sự sống của Chị không bị đe dọa thêm nữa. Nhưng số
phận lại buộc Chị chấp nhận thực tế thật phũ phàng. Hạnh phúc gia đình không
thể làm lại được. Tước bỏ niềm mong đợi chồng con, ước mong mang nặng đẻ đau bị
đóng kín giữa lúc tuổi Chị tràn đầy sức xuân. Trên đời, thế là Chị chỉ còn có
niềm vui hạnh phúc đôi lứa ngắn ngủi, duy nhất với Anh như kỷ vật. Không ai còn
có thể thay thế Anh được nữa. Cùng với nỗi xa cách, thân phận Chị gắn với nỗi
mất Anh. Mất mát như thế là quá lớn. Chị quyết ở vậy, không chỉ vì không đem
nổi hạnh phúc gia đình con cái cho bất kỳ người đàn ông khác, mà đơn giản Chị
sợ một quan hệ chồng vợ vô vị, không con cái.