Kỳ 17
(Tiếp theo kỳ
trước)
….
Cuối những năm 60 đầu thập
kỷ bảy mươi thế kỷ trước, cùng vô số thanh niên, nam nữ vùng Quế võ, Bắc ninh
ông Kỉnh hưởng ứng phong trào thanh niên tình nguyện lên miền núi khai hoang. Họ
được đưa lên phía nam dãy Hoàng Liên Sơn thuộc vùng núi Tây bắc, rồi tham gia
xây dựng nông trường chè Nghĩa lộ, huyện Văn chấn tỉnh Yên Bái. Sau mấy chục
năm cần cù trồng chè và xây dựng nông trường, ông cũng có được một ngôi nhà giản
dị, một mái ấm hạnh phúc với người đàn bà quê gốc Thái Bình cùng lên Tây bắc
khai hoang. Hết tuổi lao động, ông bà chuyển cư về vùng đất ven ô thị xã Yên
bái. Từ sau 1986, đất nước vào thời kỳ đổi mới gia đình ông được nhà nước giao
đất, giao rừng và đổ công đổ sức vào vườn chè gần một hecta trên một ngọn đồi
sau nhà. Cả mấy chục năm trôi qua, hàng năm đồi chè cho gia đình ông một mức
thu nhập vừa đủ, dù không mấy khá giả, nhưng cũng duy trì cuộc sống bình thường
với tổ ấm bốn miệng ăn, con cái đủ ăn đủ lớn theo học mỗi năm đều kỳ lên một lớp. Những nương chè xanh mướt hàng năm được
giao khoán sản phẩm, cung cấp chè xanh cho thương nghiệp nhà nước
thu mua, phần dư thừa chế biến thành chè
khô bán ra
thị trường cũng để ra được bát ăn bát để. Khi biết tin về người chị con bà bác
lấy chồng miền nam tập kết mất đi, ông đã lặm lội tìm vào Quy nhơn. Có thể do niềm tin tục hệ huyết thống mách bảo, lại
cũng có thể vì hồn thiêng của người đàn bà xa quê mách lối mà ông quyết tìm đến
nơi bà nằm xuống để thắp vài thẻ hương bái biệt. Biết câu chuyện của đứa cháu
côi cút cả mẹ lẫn cha, động đến lòng cảm thương ruột rà ông đã đưa ra lời
khuyên để thằng cháu tìm về nguồn cội. Hai Khánh cảm nhận được vết dẫn này, sau
nửa năm suy nghĩ, cân nhắc đã theo lời ông ra bắc. Rồi đây, ông Kỉnh tự giành lấy
phần trách nhiệm của bậc bề trên để giúp đứa cháu gắn kết máu mủ, xây dựng cuộc
sống và xây đắp tương lai. Chuyến đi "về nguồn" của Hai Khánh làm ông
yên tâm vì đã thực hiện được lời khấn thầm kín trước mộ người chị họ năm nào,
Khánh về Bắc được và ông cũng tự thấy yên
lòng. Trong nhà, vợ ông hiểu được nỗi lòng xót thương đứa cháu phương xa của
ông, lấy gia đình làm nơi bảo bọc nương tựa cho Hai Khánh. Bà thấy ông vui, ông
hài lòng với quyết định của ông là bà thấy vững lòng. Người đàn ông như vậy, biết
san sẻ yêu thương cùng gia đình, tộc hệ là người đàn ông có trách nhiệm. Con
cháu rồi đây sẽ có được một tấm gương để noi theo, làm theo...